Articles by "Giáo Dục"
Showing posts with label Giáo Dục. Show all posts



Một ly sữa

Ngày xưa, có một bé trai nghèo phải đi bán hàng từ nhà này sang nhà khác trên suốt con đường đến trường
để kiếm sống. Một hôm, cậu bé chợt nhận ra mình chỉ còn vỏn vẹn có một hào mà thôi, và lúc
đó em đã đói lắm rồi.
Cậu bé quyết định sẽ xin thức ăn ở một căn nhà bên đường. Tuy nhiên, em đã không đủ can đảm để mở lời khi thấy một người phụ nữ trẻ
đẹp ra mở cửa.
Thế là, thay vì xin thức ăn, cậu bé đã xin nước uống. Người phụ nữ nhìn dáng vẻ em và nghĩ có lẽ em đang đói nên mang cho em một
ly sữa lớn.
Cậu bé uống chậm rãi, rồi hỏi:
- Cháu nợ của cô bao nhiêu? Người phụ nữ đáp lại:
- Cháu không nợ cô gì cả. Đức Phật dạy rằng, đừng bao giờ mong đợi sự đền đáp khi chúng ta giúp đỡ người khác.
Cậu bé nói:
- Thế thì cháu xin chân thành cảm ơn cô. Khi Howard Kelly - tên của cậu bé - rời khỏi
ngôi nhà ấy, em không chỉ cảm thấy khỏe mạnh hơn mà lòng tin của em đối với chân lý của cuộc đời, đối với con người cũng sâu sắc hơn. Một thời gian lâu sau, người phụ nữ ấy mắc
bệnh trầm trọng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Cuối cùng họ đưa cô đến một thành phố lớn
và mời các chuyên gia đến nghiên cứu căn bệnh hiếm thấy của cô.
Bác sĩ Howard Kelly đã được mời đến tham gia buổi hội chẩn. Khi anh ta nghe đến tên thị trấn nơi bệnh nhân cư ngụ, một chút bất ngờ
lóe hiện trong ánh mắt của anh. Ngay lập tức anh đứng dậy và đi xuống dãy phòng nơi cô ấy đang nằm. Trong trang phục bác sĩ, anh đến gặp cô. Anh nhận ra cô ấy ngay tức khắc. Thế
rồi anh trở lại phòng hội chẩn và quyết định dùng tất cả khả năng của mình để cứu mạng sống cho cô. Từ ngày hôm đó, bác sĩ Howard
Kelly đã quan tâm đặc biệt đến trường hợp của người bệnh này.
Sau một thời gian dài, cuộc chiến đấu với bệnh tật cuối cùng cũng đã mang lại chiến thắng. Bác sĩ Kelly yêu cầu phòng tài vụ chuyển
hóa đơn tổng cộng của bệnh nhân đến để anh ta phê duyệt. Anh xem qua hóa đơn, viết mấy chữ
vào bên lề của hóa đơn rồi chuyển đến cho cô ấy. Cô ta lo sợ nên chưa dám mở hóa đơn ra
xem, bởi vì cô đinh ninh rằng mình sẽ phải làm lụng suốt phần đời còn lại mới trả đủ toàn bộ
chi phí trong hóa đơn đó. Cuối cùng thì cô cũng lấy hết can đảm để mở hóa đơn ra xem. Một
dòng chữ nguệch ngoạc nằm bên lề hóa đơn thu hút ngay sự chú ý của cô. Và cô đọc những chữ
ấy: “Đã thanh toán đủ bằng một ly sữa.” Bác sĩ
Howard Kelly (đã ký).
Những giọt nước mắt sung sướng tuôn trào trên đôi mắt của cô. Với niềm hạnh phúc vô bờ
bến, cô đã thầm nguyện: “Cảm ơn Ngài, đức Thế Tôn, tình thương yêu của Ngài đã lan khắp đến những đôi tay và trái tim nhân loại.”
Khuyết danh

Trung thực vẫn là điều tốt đẹp nhất




Một lần, một vị tổng giám đóc đế từ Ấn độ, muốn thử nhân viên của mình về các giá trị sống của họ. Ông tuyên bố rằng trong hồ sô hội thảo của họ sẽ có một chiếc túi nhựa trong đó chứ một hạt giống. Khi về nhà, họ phải gieo hạt giống và một chiếc chậu có đất tơi xốp và chăm sóc nó cẩn thận. Ông tổ chức một cuộc thi vào hội thảo sang năm xem cây của ai tươi tốt sẽ được phần thưởng
Mọi người làm theo lời ông nói. MỘt năm trôi qua thật nhanh. Và năm sau trong một hội trường lớn, là một cảnh tượng hết sức hùng vĩ.Hàng trăm chậu cây với đủ loại cây khác nhau, trừ một chậu. Chậu này chỉ có đất, không có cây! Chủ chiếc chậu đứng im lặng, và có vẻ như xấu hổ về bản thân.
Vị tổng giám đốc gọi anh ta lên sân khấu. Ông hỏi anh ta chuyện gì đã xẩy ra và anh ta nói cho ông nghe sự thật. Anh đã gieo hạt giống mà anh được phát, và làm những gì được
hướng dẫn – nhưng không có gì xảy ra.
Vị tổng giám đốc tuyên bố anh ta là người thắng cuộc.
Mọi người thấy sốc.
Lời tuyên bố như sau, “ Các bạn, những hạt giống tôi đưa cho các bạn là những hạt giống đã được nấu chín. Các bạn gieo nó xuống và dĩ nhiên chẳng có gì xảy ra cả! Các bạn đã hành xử tinh khôn và đã sử dụng những hạt giống khác. Anh bạn này thực sự trung thực và như vậy, anh ấy đã không lừa tôi và chính bản thân anh ấy!”
Người thầy đặc biệt



Cách đây nhiều năm, giáo sư của trường đại học John Hopkin đã ra cho một nhóm nghiên
cứu sinh đề tài: Hãy thâm nhập những khu ổ chuột. Chọn 200 cậu bé độ tuổi từ 12 đến 16,
điều tra về nền tảng và môi trường của họ. Rồi phỏng đoán cơ hội của họ trong tương lai.
Các nghiên cứu sinh, sau khi có những thống kê xã hội, trò chuyện với các cậu bé, và thu
thập nhiều dữ liệu, kết luận rằng 90% các cậu bé sẽ có lúc ở trong tù.
Hai mươi lăm năm sau một nhóm nghiên cứu sinh khác lại được gia việc phân tích phán
đoán. Họ trở lại cùng chỗ đó. Một vài cậu bé – khi đó đã là đàn ông – vẫn còn ở đó, một vài
người đã chết, một số chuyển đi nơi khác, nhưng họ vẫn còn liên lạc được 180 người trong
tổng số 200 người ban đầu. Họ nhận thấy rằng chỉ có bốn người trong nhóm này bị ở tù.

Tại sao những người đàn ông đó, sống trong một nơi được cho là cái nôi của tội phạm, lại có
một tiểu sử tốt đến ngạc nhiên như thế? Nhóm nghiên cứu cuối cùng được trả lời: “ À, có
một cô giáo…” Họ tìm hiểu sâu hơn, và nhận thấy rằng 75% các trường hợp được dạy bởi
cũng một người phụ nữ.
Nhóm nghiên cứu tới gặp cô giáo này, hiện đang sống trong một ngôi nhà dành cho giáo viên
nghỉ hưu. “ Làm thế nào mà bà đã có một ảnh hưởng đáng kể như thế đến nhóm trẻ đó? Bà
có thể cho biết bất cứ lý do nào cho thấy tại sao những cậu bé ngày đó vẫn còn nhớ bà?” “
Không”, bà đáp. “Thật sự tôi không thể.” Và rồi, nhớ lại những năm qua, bà nói giọng vui
vui, như là với chính mình hơn là với những người đặt câu hỏi: “Tôi đã yêu thương các cậu
con trai đó..”
Những hòn đá lớn



Một thầy giáo dạy khoa học cấp ba muốn chứng minh một quan niệm cho học trò của mình.Ông ta lấy một cái bình có miệng rộng và bỏ vào trong đó một vài viên đá lớn. Rồi ông hỏi cả lớp, “ đã đầy chưa?”
Cả lớp đồng thanh, “Rồi ạ!”
Người thầy sau đó lấy một thùng sỏi và bỏ vào chiếc bình. Những hòn sỏi len lỏi vào những
khoảng trống giữa những viên đá lớn. Rồi ông hỏi cả lớp, “ đã đầy chưa?”
Lần này có vài học sinh im lặng, nhưng hầu hết đều đáp, “Rồi ạ!”
Người thầy lại lấy ra một thùng cát lớn và bắt đầu đổ vào bình. Cát len vào những khoảng trống giữa các viên sỏi.
Lần thứ ba, ông hỏi, “ đã đầy chưa?”
Giờ đây hầu như gần hết học sinh thận trọng trả lời, nhưng một lần nữa, rất nhiều em đáp, “
Rồi ạ!”
Người thầy lại bưng ra một chiếc đựng nước và đổ vào chiếc bình. Nước thấm qua cát. Và lúc này người thầy hỏi cả lớp, “Thí nghiệm này thể hiện điều gì?”
Một cậu học sinh có gương mặt sáng sủa giơ tay và trả lời, “Bất chấp kế hoạch làm việc của một người trong đời đã kín hết, anh ta vẫn luôn có thể nhét thêm nhiều thứ vào nữa!”
“ Không,” Thầy giáo đáp. “ Sự việc là nếu các em không đặt những viên đá lớn vào trong bình trước tiên, các em sẽ không bao giờ đặt được chúng vào. Những hòn đá lớn là những việc quan trọng trong đời …gia đình, bạn bè, phát triển cá nhân. Nếu các em làm đầy cuốc sống của mình bằng những điều nhỏ nhặt, được mô tả như những hòn sỏi, cát, và nước…các em sẽ không bao giờ có thời gian cho những điều quan trọng.
“ Thầy mong rằng điều này sẽ khiến các em thấy rằng nếu chúng ta nhìn quanh mình, ai trong chúng ta đều có thể có một ai đó trong đời ngay lúc này đây mà mình đã không dành cho họ đủ thời gian họ cần…hoặc một điều gì đó mà chúng ta muốn làm nhưng bởi công việc nên chúng ta không có thời gian trải nghiệm. Hãy làm ngay bay giờ! đừng bao giờ để đến ngày mai những gì chúng ta có thể làm hôm nay, bởi vì ngày mai có thể bị trễ…Và thầy
đang dành thời gian ngay lúc này đây để nói với các em rằng các em đã tọa ra sự khác biệt!!! Chúng ta là một!!!”
“ Những hòn đá lớn” trong cuộc sống của bạn là gì – thời gian bên những người bạn yêu thương , niềm tin của bạn, việc học hành cảu bạn, những ước mơ của bạn, một sự nghiệp đáng phấn đấu, dạy hay tư vấn cho người khác?
Hãy nhớ đặt NHỮNG VIÊN đÁ LỚN vào trước tiên hoặc bạn sẽ không bao giờ đặt được chúng vào hết. Vì thế, đêm nay, hay vào buổi sáng, khi chúng ta đang còn suy ngẫm về câu chuyện ngắn này, hãy hỏi bản thân rằng: “Những hòn đá lớn trong cuộc đời tôi là gì?” Rồi sau đó hãy đặt chúng vào bình trước tiên.